Công việc chiếm một phần lớn cuộc sống mỗi người và cách duy nhất để hài lòng là làm những gì mà mình nghĩ là quan trọng. Và cách duy nhất để làm những công việc tuyệt vời đó là yêu những gì mình làm. Nếu bạn không tìm thấy lý tưởng này, hãy tiếp tục tìm kiếm, đừng nản lòng. Trái tim sẽ chỉ lối cho bạn và mọi chuyện sẽ tốt dần theo thời gian. Vì thế hãy quyết tâm đến cùng. Đừng bỏ cuộc.
– Steve Jobs (Nhà sáng lập công ty Apple)

Tôi bắt đầu con đường mới tại Sunjin vào một ngày cuối tháng Năm, khi trời miền Nam bắt đầu những cơn mưa giông đầu mùa mang theo hi vọng mới của tôi tại cánh cửa rẻ vào một lối ngõ mới – nghề Nhân sự. Đồng thời cũng là lúc mà tình hình dịch Covid – 19 chuyển biến xấu đi, những ca dương tính đầu tiên xuất hiện trong đợt dịch số 4. Bản thân tôi tự thở hắt trong lòng “Sao số mình lận đận vậy ta? “ – “ Chắc phải tạm khép lại giấc mới của bản thân rồi”. Nhưng đúng sau cơn mưa trời lại sáng, trời không phụ người có công.

Điện thoại vừa kêu trong hòm mail có thư mới, thấy người gửi là phòng nhân sự Sunjin, lúc đó một cảm giác hồi hộp ùa về, giống như lần đầu tôi dò điểm đại học vậy đó các bạn ạ. Và…! mở hòm thư mà lòng đầy thổn thức “TÔI ĐÃ ĐẬU PHỎNG VẤN TẠI SUNJIN VÀ SẮP NHẬN VIỆC RỒI..I..I..I”… Hạnh phúc như vỡ òa trong tim, chỉ buồn là giữa trưa không hét to cho cả chung cư nghe thấy mà thôi…

Nếu ai đó hỏi tôi hai từ mô tả cảm xúc của tôi bây giờ, thì tôi nghĩ hai chữ “Biết Ơn” là thích hợp nhất. Hai từ này dường như ngập tràn trong suy nghĩ của tôi rồi các bạn ạ. “Bạn muốn biết lý do tại sao ư?”.

Đôi người nói mình đi làm công ăn lương thì lấy gì mà biết ơn, người thì lại bảo họ đang kinh doanh trên sức lao động của mình thôi. Thế nhưng, chúng ta hãy nhìn ra thế giới ngoài kia, vô số doanh nghiệp đóng cửa vì Covid, người người thất nghiệp vì Covid, một cơ số người bị trừ lương rồi cắt công tác… Còn Thu Thanh tôi, vẫn rất may mắn kịp có một công việc để cống hiến sức trẻ.

Tôi đã từng làm việc nhiều nơi khác nhau, từ môi trường nước ngoài, môi trường trong nước, môi trường giáo dục hay cả môi trường kinh doanh…, cũng công tác lâu ở vài vị trí. Vì thế có thể nói ít nhiều hiểu con người, nên thế giới quan của tôi hiện tại đủ khả năng để đánh giá, liệu rằng môi trường làm việc mới này có phù hợp với chuyên môn và tính cách của tôi hay không!

Những người bạn của tôi không ít lần hỏi tôi “Ấn tượng đầu tiên của tôi về Sunjin là gì?”. Với tính cách thích khám phá, viết lách và đánh giá, tôi luôn suy nghĩ thật lâu về điều đó rồi mới trả lời. Nhưng lần này lại khác, chắc có lẽ Sunjin đã “gạ gục” cái nhìn khắt khe của tôi rồi. Và như được “mở cờ trong bụng”, tôi đã luyên thuyên hết nguyên một buổi cà phê chém gió với lũ bạn về Sunjin. Thực sự rằng có nhiều thứ để kể lắm các bạn ạ. Nhưng nay tôi sẽ kể cho các bạn nghe điều mà tôi ấn tượng nhất.

Hình như điều này đã lưu lại ấn tượng trong tôi từ hôm tôi về nhà máy Đồng Nai của Sunjin để nhận việc rồi, nó cứ như khi bạn nhìn thấy “Crush” của mình lần đầu vậy đó.

16 giờ 45 phút tôi nhắc con xe yêu dấu ra về, tôi chìa tay đưa tấm thẻ gửi xe màu hồng cánh sen cho Bác bảo vệ tại cổng chính. Bác đáp lại một tiếng “Cảm ơn con”, đứng sững mất 5 giây tôi vội định thần. Ủa..ủa… Vâng, chưa bao giờ tiếng cảm ơn làm tôi như thế cả. Tôi dám cá rằng, không ít bạn đọc tới đoạn này đang nghĩ Thu Thanh làm quá phải không, nhưng tôi xin chắc rằng, CÁC BẠN KHÔNG NGHE LẦM ĐÂU. Bác ấy cảm ơn tôi vì tôi đưa cái vé xe, và kèm theo một nụ cười thân thiện, trìu mến. Khoảnh khắc đấy tôi tự hỏi “Ơ, đây có phải là nét đẹp lao động không ta?”. Chắc các cũng bạn đi làm nhiều công ty, đi mua sắm cũng nhiều trung tâm thương mại …, liệu rằng đã bao nhiêu lần các bạn nghe được từ “Cảm ơn” trong trường hợp này. Vậy mà ở Sunjin tôi lại được nghe đó các bạn ạ! Những thứ chúng ta cho là nhỏ nhặt, những câu nói chúng ta nghĩ không là gì, nhưng hành động chúng ta nghĩ đơn giản… Nhưng đối với tôi hành động này rất đỗi dễ thương, và không phải ai làm bảo vệ cũng làm được đâu các bạn ạ. Tôi có cái tính hay quan sát, mà người ta hay bảo là “Thánh soi” ấy, nên mỗi lần có cơ hội đi các nơi mới, tôi đều nhìn vào những vị trí ít quan trọng nhất của doanh nghiệp ấy để xem họ như thế nào. Trước đây, tôi cũng đã từng làm việc ở các tòa nhà lớn tại quận 1 và các quận trung tâm của Thành phố Hồ Chí Minh. Thế nhưng rất ít doanh nghiệp đủ tinh tế để quan tâm “đào tạo” đội ngũ Bảo vệ của mình như thế lắm, đôi ba doanh nghiệp họ còn nghĩ đây không phải là tấm gương soi chiếu mức độ chuyên nghiệp của họ, hoặc có doanh nghiệp thuê bảo vệ bên ngoài nên họ cũng chẳng mặn mà quan tâm đến việc này.

Tôi cũng không rõ điều đó là xuất phát từ con người họ hay do công ty đào tạo, thế nhưng trong khoảnh khắc ấy tôi thấy ấm áp vô cùng. Tôi tin: Môi trường ảnh hưởng sâu sắc đến con người, phải là nơi như thế nào thì con người ấy mới hài hòa như vậy, câu cảm ơn đó đã thể hiện được ít nhiều văn hóa của doanh nghiệp rồi. Và cũng chính Bác bảo vệ đó, một lần nữa, dạy tôi một điều thật tâm đắc: “Cảm ơn người khác vì mình được làm việc, không phải họ làm công việc của mình nặng nhọc hơn, mà là nhờ họ mà mình được làm việc của mình và làm cho dịch vụ của mình ngày càng tốt hơn”.

Những cuộc gặp gỡ và đào tạo sau đó của tôi diễn ra khá nhẹ nhàng và suôn sẻ. Tôi đôi lúc lại tự nhủ trong lòng quả thật mình may mắn, vì là một đứa rẽ ngang, chân ướt chân ráo bước vào một môi trường, lĩnh vực hoàn toàn mới, cho nên mọi thứ đều lạ lẫm, khiến tôi vừa ngô nghê, vừa thích thú. Những anh chị đồng nghiệp và đặc biệt là các sếp của tôi đều rất đỗi giản dị, cởi mở và luôn động viên chúng tôi để gỡ bỏ “hòn đá” đè nặng trong lòng khi qua môi trường mới.

Và ngoài ra có một điều đặc biệt tại Sunjin, là mọi người sẽ được công ty lo ăn trưa và ăn sáng. Và đó lại là một điểm cộng, khi trong buổi cơm sáng, cơm trưa cùng ngồi với nhau, ăn cùng một món ăn, cùng trò chuyện như một gia đình. Tới đây, tôi cám ơn những ngày được làm việc tại nhà máy, mỗi bữa ăn đều được bàn tay của các Anh, Chị tại bếp ăn Sunjin, thức dậy sớm để chuẩn bị chỉn chu cho mọi người, không phải lo nghĩ nhiều hôm nay ăn gì nữa, cảm giác như quay trở lại ngày bé, lúc còn trong vòng tay Ba mẹ, chỉ có tập trung ăn và học mà thôi. Còn Sunjin đã có người lo bữa ăn rồi, tôi chỉ cần tập trung toàn bộ năng lượng vào việc làm sao để học tốt hơn và hoàn thành công việc được giao.

Cho đến hiện tại, tôi vẫn thấy việc chọn lựa Sunjin là chính xác. Và trong lúc viết những lời này tôi chưa thấy có bất điều gì làm lòng tôi phản lăn tăn suy nghĩ lại. Tràn ngập trong tôi có lẽ vẫn là sự biết ơn, và cũng không khỏi thổn thức vì bản thân mình may mắn khi đi làm ở một nơi khiến trái tim và khối óc của mình có chung tiếng nói. Tôi biết, rằng phía trước mình, vẫn còn nhiều thứ thử thách và “bài tập” để tôi học, thế nhưng chỉ cần các giá trị chung được cộng hưởng với nhau và được dẫn dắt bởi các giá trị cốt lõi của công ty, mọi người cùng nuôi dưỡng một ước mơ chung thì tôi tin tôi có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Song hành cùng quá trình mài giũa sự trưởng thành, tôi tin việc gửi gắm một phần thanh xuân tươi đẹp của tôi tại Sunjin là một quyết định đúng đắn mà tôi đã và đang làm.

Và Thu Thanh vẫn ở đây, mong đợi một ngày nào đó những người đọc được những dòng này của tôi, cũng bước về phía chúng tôi, để chúng ta cùng làm việc và cùng cảm nhận về những điều đẹp đẽ tại Sunjin.

Sunjin! Tình yêu của tôi.